Cầu treo Kon Klor: Nhịp nối đôi bờ miền ký ức phố núi

Ngày đăng bài: 13-08-2025    462 View
Nếu Kon Tum là một bản giao hưởng của nắng gió đại ngàn, thì cầu treo Kon Klor chính là nốt ngân dài, đằm thắm và bền bỉ nhất. Từ phía bờ cát lặng im, cây cầu rực sắc cam – vàng như vệt nắng bị níu lại trên dòng Đăk Bla, dẫn lối bạn đi qua cánh đồng, nương dâu, tiếng chuông nhà thờ và mái nhà rông vút cao. Bước chân lên mặt cầu bằng sắt thép, nghe tiếng gió luồn qua sợi cáp vang khẽ, ta thấy mình đang đi giữa một câu chuyện dài của phố núi: chuyện về những mùa rẫy, những buổi chợ sớm, những bàn tay chai sạn đã chờ một nhịp nối vững chãi để cuộc sống thôi cách trở. Kon Klor vì thế không chỉ là một công trình, mà là ký ức tập thể, là biểu tượng của một đô thị miền cao đang lớn lên mà vẫn giữ sắc mộc mạc ban sơ. Cây cầu được khởi công ngày 3/2/1993 và hoàn thành, khánh thành vào 1/5/1994.

Từ trung tâm thành phố Kon Tum, bạn chỉ cần men theo con đường chạy song song sông Đăk Bla để gặp Kon Klor – cây cầu treo bắc ngang dòng sông chảy ngược nổi tiếng, nối liền phường Thắng Lợi với xã Đăk Rơ Wa và ôm trọn làng Kon Klor vào vòng tay của phố thị. Hình hài của cầu khi nhìn từ trên cao mảnh mai mà kiên định: dài khoảng 292 m, rộng 4,5 m, kết cấu bằng sắt thép với hai mố trụ cao như cổng trời, sơn tông vàng cam nổi bật giữa thảm xanh bờ bãi. Từ đây, bạn có thể phóng tầm mắt dọc sông, dõi theo những thửa ruộng bậc nắng và nghe tiếng gió nâng nhịp bước.

Cầu Treo Kon Klor
Cầu Treo Kon Klor

Vào buổi sáng, khi sương mỏng còn vương trên triền cỏ, Kon Klor hiền hòa như một dải lụa mềm vắt ngang đôi bờ. Những sợi cáp đong đưa nhè nhẹ, phản chiếu ánh trời óng ả, khiến mỗi khung hình chụp vội đều có màu thơ phảng phất. Chiều xuống, mặt trời lặn về phía đồi xa thắp lên đường chân trời màu mật ong, bóng cầu kéo dài trên mặt nước, những nhịp bắc như từng trang sách lật mở, để ai đi qua cũng hoài một cái ngoái đầu. Chính khoảnh khắc hoàng hôn ấy khiến nhiều du khách “lỡ hẹn” về sớm, chỉ muốn ở lại thêm vài phút nghe tiếng sông gõ nhịp vào đá, để giữ một ngày Kon Tum thật đầy. 

Với người dân bản địa, Kon Klor từng là lời giải cho cách trở đôi bờ: trước khi cầu treo xuất hiện, qua sông thường phải chờ đò, mùa nước lớn là nỗi lo thường trực. Ngày cây cầu khánh thành, cuộc sống như mở ra nhiều ngả: người qua chợ, trẻ tới trường, hàng hóa băng bờ không còn đợi nước xuống. Đến bây giờ, cây cầu vẫn miệt mài gánh những nhịp đi về, tải trọng thiết kế 10 tấn đủ cho xe nhỏ và người qua lại an toàn, để nhịp sống ven sông liền mạch, bình yên. 

Cầu treo Kon Klor (Kon Tum) trong một chiều hoàng hôn
Cầu treo Kon Klor (Kon Tum) trong một chiều hoàng hôn

Điều khiến Kon Klor đặc biệt trong mắt người lữ hành là cảm giác “vừa đô thị vừa làng” hiếm gặp. Một đầu cầu chạm vào nếp sống phố núi rộn ràng với quán xá, nhà thờ gạch cổ; đầu kia dẫn vào làng Kon Klor với nhà Rông cao vút – biểu tượng văn hóa của người Ba Na – nơi thanh âm cồng chiêng như còn vang trên hiên gió. Cách cầu không xa, mái nhà Rông sẫm màu thời gian sừng sững giữa bãi cỏ, là phông nền hoàn hảo cho một bức ảnh trọn vẹn ngôn ngữ Tây Nguyên: cầu – sông – nhà Rông – ruộng bãi. Kon Klor vì vậy trở thành một “cửa ngõ thẩm mỹ” để du khách bước vào thế giới sống động của cộng đồng bản địa, nơi câu chuyện về rẫy lúa, dệt thổ cẩm, mùa lễ hội được kể bằng cả ánh mắt và nụ cười. 

Nhịp cầu nối liền hai bờ ngóng đợi
Nhịp cầu nối liền hai bờ ngóng đợi

Tản bộ trên cầu, mỗi nhịp ván thép là một thước phim chậm. Buổi trưa, bạn sẽ gặp những tốp học trò đạp xe qua, áo trắng khẽ bay như mây; chiều muộn, đôi khi có người dắt bò men theo thành cầu, tiếng chuông kêu nhẹ lẫn vào tiếng nước vỗ bờ. Thỉnh thoảng, một chiếc thuyền nhỏ lặng lẽ xuôi dòng, để lại vệt sóng mảnh như nét bút lướt qua bức tranh. Gió từ sông thốc lên thành từng luồng, phả vào má mát rượi, khiến người mới đến có cảm giác như Kon Tum đã chủ động mở lòng, trao cho bạn món quà của đất trời nơi đây. Những kinh nghiệm nhỏ nhắn nhưng hữu ích cũng dần thành thói quen: hãy đi giày đế bám tốt nếu sáng sớm còn ướt sương; giữ trật tự để lắng nghe tiếng gió; và đừng vội – Kon Klor luôn đẹp hơn khi bạn chậm lại một nhịp để ngắm.

Với người thích chụp ảnh, có ba thời khắc “đẹp đỉnh”: bình minh, hoàng hôn và sau mưa. Bình minh mang bảng màu pastel dịu nhẹ, từng sợi cáp như kẻ những đường chân trời mỏng. Hoàng hôn thì ấm và sâu, bờ xa đậm lại, nước sông ánh vàng. Sau mưa, mặt cầu loáng nước, phản chiếu trời xanh và lưng núi – chỉ cần đứng giữa nhịp, hít một hơi thật đầy, bấm máy, bạn sẽ có bức ảnh “đi cả đường xa chỉ để chụp”. Nếu có drone, góc nhìn từ trên cao sẽ cho bạn thấy toàn bộ nhịp cầu cong mềm, đôi bờ ruộng bãi, xa hơn là phác thảo núi non làm nền.

Đẹp ngỡ ngàng cầu treo Kon Klor
Đẹp ngỡ ngàng cầu treo Kon Klor

Một điều quan trọng: đừng nhầm Kon Klor với Kon Tu Rằng. Cả hai đều là cầu treo nổi tiếng ở Kon Tum, cùng bắc qua Đăk Bla, nhưng Kon Klor nằm ngay trong thành phố Kon Tum, ôm sát làng Kon Klor và tiện ghé nhà Rông; còn Kon Tu Rằng thuộc khu vực Măng Đen (huyện Kon Plông), cách thị trấn Măng Đen khoảng 12–14 km và cách trung tâm thành phố Kon Tum chừng 60 km, khung cảnh hoang sơ hơn và thường được gọi là “điểm check-in Măng Đen”. Nếu hành trình của bạn gói gọn quanh phố núi, hãy tìm đúng “Kon Klor” – cây cầu biểu tượng của thành phố; còn nếu lên Măng Đen săn mây, bạn có thể ghé “Kon Tu Rằng” như một điểm đến khác trong ngày. 

Cầu treo Kon Tu Rằng
Cầu treo Kon Tu Rằng

Thời điểm dễ chịu nhất để hẹn Kon Klor thường rơi vào mùa khô Tây Nguyên, từ khoảng tháng 12 đến tháng 3 năm sau. Trời ít mưa, nắng trong và se lạnh vừa phải giúp những buổi tản bộ trên cầu đủ dài mà không mệt. Dĩ nhiên, mỗi mùa lại có một vẻ riêng: mùa mưa, đồng bãi xanh mướt, sông đầy và mạnh; mùa khô, màu trời ngọt như mật và chiều dài bóng cầu trên mặt nước làm ảnh thêm phần nghệ thuật. Nếu bạn muốn gom đủ bộ ảnh “hai bờ một nhịp”, hãy canh những ngày quang mây, hoặc chọn khung giờ vàng 6–7 giờ sáng và 16–17 giờ chiều – khi ánh sáng chéo tôn rõ từng nhịp cáp và nét hoa văn tay vịn. 

Dưới chân cầu là nhịp sống bãi sông Đăk Bla. Mùa nước thấp, bờ trải những triền cát rộng, trẻ con trong làng chạy nhảy, ném đá, vẽ mặt trời lên cát; người lớn thong thả kéo lưới, phơi lưới, sửa thuyền; những hàng dâu, khóm bắp đứng trầm tư bên gió. Đi thêm vài bước về phía làng, bạn sẽ nghe tiếng khung cửi lách cách – âm thanh lao động dịu dàng của thổ cẩm Ba Na – và nếu may mắn, bạn có thể ghé một buổi trình diễn cồng chiêng, nơi nhịp đánh đượm mùi rượu cần, làm ấm cả không khí chiều.

Bờ bãi Đăk Bla hiền hòa
Bờ bãi Đăk Bla hiền hòa

Về kiến trúc – kỹ thuật, Kon Klor là cầu treo bằng thép với hai trụ tháp cao tạo thành “khung cửa” khổng lồ giữa trời. Toàn bộ kết cấu được thiết kế để chịu lực bằng hệ cáp treo và giằng ngang, bề rộng mặt cầu chỉ 4,5 m cho một làn xe, tạo cảm giác thân thiện với người đi bộ nhưng vẫn bảo đảm nhu cầu qua lại của cư dân hai bờ. Con số 292 m chiều dài không làm nó đồ sộ theo kiểu đại lộ; ngược lại, chiếc cầu vừa vặn với cảnh quan, đủ để mỗi bước chân qua đều thấy gần gũi.

Dưới chân cầu treo Kon Klor
Dưới chân cầu treo Kon Klor

Câu chuyện về ngày khởi công – ngày khánh thành được người Kon Tum nhắc lại như một mốc son của thành phố trẻ. Chỉ hơn một năm từ lúc động thổ (3/2/1993) đến ngày khánh thành (1/5/1994), Kon Klor đã kịp trở thành “mặt trời nhỏ” của phố núi. Màu sơn vàng cam – không phải ngẫu nhiên – tương phản dịu với màu xanh của bờ bãi, của mây trời, để từ xa bạn đã nhận ra nó giữa nền phong cảnh, như một cái vẫy tay ấm áp của thành phố gửi đến mọi lữ khách. Và chính màu sắc ấy, cộng với nhịp cáp mềm, đã khắc Kon Klor vào “bản đồ check-in” của những người yêu dịch chuyển. 

Một ngày ở Kon Klor, bạn có thể mở đầu bằng cà phê phố núi trước khi đi bộ qua cầu khi nắng sớm còn nghiêng. Đứng giữa nhịp cầu, hít sâu và để ý: tiếng nước lăn tăn như ai thì thầm; tiếng xe máy từ xa đi tới, nhỏ dần trong gió; mùi cỏ ướt từ bờ sông bốc lên, lẫn với hương đất sau đêm dài. Lúc đó, hãy chụp vài tấm ảnh, nhưng đừng chỉ mải nhìn vào ống kính – ngẩng đầu lên và ngắm những vầng mây đang trôi. Khi mặt trời lên cao, bạn có thể tạt qua nhà Rông Kon Klor, trò chuyện với nghệ nhân, nghe kể về đời sống rẫy nương, về con sông chảy ngược gắn với sử thi. Chiều về, trở lại cầu, chọn một chỗ đứng hướng về phía núi, đợi ánh mặt trời đi qua các sợi cáp – mỗi một phút, cảnh lại đổi khác, như những thước phim quay chậm đang dần “rửa” trong mắt bạn. 

Kon Klor mỗi buổi chiều tà
Kon Klor mỗi buổi chiều tà

Những lưu ý nhỏ để chuyến ghé thăm thêm trọn vẹn và đáng nhớ: Hãy tôn trọng nhịp cầu và người qua lại, đi chậm, không tụ tập dàn hàng chắn lối; nếu mang xe máy qua, chú ý giữ vận tốc vừa phải để mặt cầu không rung mạnh; hạn chế dùng flycam khi gió lớn hoặc khi có quá đông du khách. Lịch trình “bắt tay” cùng nhà Rông, nhà thờ Gỗ, dạo bờ sông sẽ giúp bạn kể được một câu chuyện đầy đủ về Kon Tum chỉ trong một ngày. Khi đăng ảnh, thử dùng những từ khóa gợi cảm – “cầu treo Kon Klor”, “Đăk Bla”, “biểu tượng Kon Tum”, “nhà Rông Kon Klor”, “check-in Kon Tum” – để album của bạn dễ “lạc” tới những người đang tìm điểm hẹn với phố núi.

Kon Klor không chỉ nối hai bờ đất, mà còn nối hai miền ký ức: quá khứ đò ngang lắc lư và hiện tại thảnh thơi; nối một Kon Tum bình dị với một Kon Tum đầy hiếu khách, cởi mở. Lần sau đi qua phố núi, nếu thấy một dải vàng cam thấp thoáng phía chân trời, hãy coi đó là lời mời – mời bạn bước vào một câu chuyện khác của mình, giữa tiếng gió, tiếng nước và tiếng cười của những người yêu thành phố này.

Cây đàn T'Rưng vắt ngang dòng Đắk Bla
Cây đàn T'Rưng vắt ngang dòng Đắk Bla

Khi rời Kon Klor, nhiều người thường ngoái lại – như thể sợ lỡ mất một điều gì đang thầm thì phía sau. Nhưng ký ức về cây cầu sẽ đi cùng bạn thật lâu: vệt nắng trên mặt sông, tiếng gió lùa qua dây cáp, và dáng hình một thành phố miền cao đang chậm rãi lớn lên, bằng sự bền bỉ và dịu dàng như chính màu sơn của cây cầu. Kon Klor – nơi nắng được treo lại trên sông, và trái tim người lữ khách dịu đi vài nhịp.

Phố núi mến thương chìm trong sương mờ
Phố núi mến thương chìm trong sương mờ
 
GỌI ĐIỆN SMS CHỈ ĐƯỜNG